Hôm qua, có cậu em bảo đặt hàng anh viết về chủ đề “Ý nghĩa cuộc đời”. Tôi gật đầu.
Và, tôi chợt giật mình với những câu chuyện lan man, không khởi đầu và không có kết thúc. Những suy nghĩ mông lung, vô ảnh và những con đường chưa đi một lần nhưng lại loáng thoáng như đã từng đi. Và cả những bài học có được sau những cú “táng sấp mặt” trên đường đời.
Tôi đi tìm tôi giữa mạch ký ức quá khứ, như một công tắc mở/đóng. Lựa chọn tắt hay mở giống như kiểu chúng ta chọn cho mình giữa 2 chiều quên và nhớ. Trong triết học cũng có nói, đó là tính hai mặt của một vấn đề. Trong hiện tại có quá khứ và chính chúng tạo ra bạn của ngày hôm nay.
Có những người xuất hiện bên cạnh ta như cơn mưa đầu hạ, mát mẻ và xua tan cái oi bức. Nhưng rồi một ngày kia họ rời đi, để lại trong ta một khoảng không trống rỗng, vô thức và lạnh lẽo.
Họ đến và đi, khiến ta nhận ra được đâu là giới hạn của bản thân và cách mà chúng ta có thể vượt qua chúng. Để rồi, chính bản thân cũng phải thốt lên rằng “Sao cứ phải giới hạn chính bản thân mình trong cái vòng tròn tưởng chừng an toàn đấy.”
Tôi đi tìm tôi, bằng cách nhìn về quá khứ và gắn chúng với hiện tại. Mỗi lần nhìn lại sẽ càng thấu hiểu chính bản thân mình và cả cuộc đời.
Những câu chuyện thành công hay thất bại, những buồn – vui trong cuộc sống, những ngã rẽ của cuộc đời chính là bức tranh rõ nét nhất để trả lời “Tôi là ai” trong hành trình tôi đi tìm tôi của mình.
Bình luận gần đây